Thứ Hai, 19 tháng 11, 2012

Ronaldo đã định nghĩa lại bóng đá như thế nào?

Bongdaplus giới thiệu bài viết của Gary Neville cho báo Daily Mail. Anh từng là đồng đội một thời của Cristiano Ronaldo khi cả hai cùng khoác áo M.U.

Ronaldo trong màu áo M.U trước đây



Tôi sẽ không bao giờ quên khi nhớ lại trận đấu với Charlton, không lâu sau khi Cristiano Ronaldo chuyển tới M.U và tự nghĩ: “Có lẽ mình bỏ cuộc với anh chàng này rồi”. Cậu ấy không bao giờ có mặt đúng vị trí trên sân và tỏ ra rất thiếu tin cậy .

Từng là đối tác của David Beckham và Ryan Giggs, những cầu thủ chạy cánh đẳng cấp thế giới luôn lên xuống nhịp nhàng, chơi bóng với Ronaldo ban đầu là nỗi thất vọng lớn.

Cậu ấy sẽ chạy suốt bên cánh trái, bên cánh phải, rồi vào giữa, thiếu ổn định, khiến chúng tôi phải trả giá. Tôi còn nhớ việc cậu ấy để mất bóng trong trận gặp Chelsea thời Mourinho và Chelsea ghi bàn.
Cậu ấy có thể ghi bàn quyết định trong một trận, nhưng rồi mất hút trong trận sau. Tôi cũng nhớ những lúc như phát điên khi cậu ấy làm quá nhiều trò phức tạp dư thừa trước khung thành, những cú đánh gót bóng bẩy vô bổ thay vì một pha dứt điểm gọn gàng, mạnh mẽ.


Đúng là chúng tôi đang dẫn 3-0, nhưng đó không phải là lý do chơi bóng như thế. “Cậu chơi kiểu gì vậy?”, tôi nói. “Ở đây chúng tôi không chơi như thế”. Sự kiên nhẫn của tôi có hạn. Nhưng có vẻ như Alex Ferguson không bao giờ thiếu điều đó. Ông ấy luôn để Ronaldo đá chính.

Rồi tôi nhớ khi cậu ấy trở lại từ World Cup 2006, sau sự cố gây ra chiếc thẻ đỏ cho Wayne Rooney trong trận Anh-Bồ Đào Nha. Nếu như cậu ấy tới CLB là một chú nhóc mảnh khảnh e thẹn, thì giờ cậu ấy đã rất lực lưỡng và tự tin. Tôi chợt nhận ra là cậu ấy đã lớn lên qua từng tuần.

Và điều đó dẫn tới 2 năm tiếp theo phi thường của cậu ấy. Tôi tin rằng ít người từng thấy một cầu thủ như thế ở Premier League. Tôi biết chúng ta có Thierry Henry, Eric Cantona và Gianfranco Zola, có lẽ Henry ở những năm hoàng kim gần với Ronaldo nhất, nhưng 2 năm của đỉnh cao của cậu ấy cùng M.U vẫn thuộc về hành tinh khác.


Cậu ấy đặc biệt thích bắt nạt những hậu vệ yếu đuối chậm chạp, như một kẻ săn mồi khát máu. Nếu 15 phút đầu không giải quyết được hậu vệ trái, cậu ấy sẽ chuyển sang bên phải. Nếu bên phải không được, thì sẽ là trung lộ. Cậu ấy sẽ tìm ra một ai đó ở hàng thủ sợ hãi ngay từ khi thấy bóng cậu ấy và đột phá thẳng vào người đó.

Kỹ năng, sức mạnh và tốc độ của cậu ấy là khó tin. Tôi đã chơi với một số cầu thủ lớn, Roy Keane, Ryan Giggs, Paul Scholes, David Beckham, Eric Cantona và Mark Hughes. Về sự tôn trọng, họ có thể hơn Ronaldo ở CLB này, nhưng không ai giỏi bằng cậu ấy trong 2 năm mà tôi đã nói.

Đúng là có những lúc cậu ấy chơi không tốt, nhất là trong những năm đầu, nhưng sau này là câu chuyện khác. Hãy nhớ lại pha đánh đầu của cậu ấy ở Roma năm 2008. Bạn không ghi được một bàn như thế nếu không thực sự can đảm. Đó là kiểu đánh đầu của Frank Stapleton, Joe Jordan, Andy Gray hay Mick Harford. Cậu ấy không chỉ là một kẻ thêu thùa ẻo lả, mà là một cầu thủ rắn mặt thực sự.


Cậu ấy đã thay đổi hoàn toàn những định kiến của tôi về bóng đá, đã dạy tôi cách phải đối phó với các tiền vệ đối phương ra sao. Điều đó càng ý nghĩa nếu biết rằng khi đó tôi 27 tuổi, còn cậu ấy mới 21. Cậu ấy cũng không tập luyện hùng hục như chúng tôi. “Nhiều nước quá cũng làm chết cây”, cậu ấy nói. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ.

Trên sân tập, cậu ấy chú trọng vào hiệu quả hơn là cường độ. Nếu giáo án là 8 lần chạy, cậu ấy sẽ chỉ thực hiện 6, nhưng rất tốt, rất chỉn chu và hết sức. Tôi là người được huấn luyện bài bản, về ý thức chiến thuật, tư duy vị trí, tinh thần đồng đội..., tất cả được nhồi nhét cho tôi từ khi còn trẻ, nhưng tất cả bị cậu ấy lật đổ trong 2 năm đó. Cậu ấy đã thực sự định nghĩa lại bóng đá với tôi.


Nguồn: bongdaplus.vn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét